Trăn trở về quyết định đi Au pair

Lina, Au pair người Italia, trước quyết định tham gia chương trình Au pair sang Anh.

Nếu bạn từ bỏ bởi vì nó khó khăn, vậy có cái gì trên thế giới này không khó khăn không?

Khi tôi nghĩ đến những thần tượng của mình, những lời nói này và những người phát ngôn ra chúng, đột nhiên tôi lại tin tưởng rằng tất cả chúng tôi sẽ tốt thôi, rằng trong bất kỳ cuộc hành trình nào cũng đều có rủi ro, nhưng cuối cùng chúng ta cũng sẽ nhìn thấy những ngày tươi sáng hơn khi chúng ta nhìn lại và hài lòng với bản thân vì chúng ta đã can đảm bước chân vào thử thách thăng trầm thay vì quay lại chỗ cũ và bỏ cuộc. Mọi thứ đều có giá trị mà chúng ta chưa thể nhìn thấy được, dường như tôi không hối tiếc vì bất cứ điều gì đã mang tôi lên chiếc tàu này.

Ngày 24/4/2012

Tôi đã theo đuổi mục đích này trong gần 6 tháng trời, trở thành 1 au pair.

Khi tôi nói đến điều này, mọi người thường hỏi “làm gì cơ?”. Nếu bạn cũng là 1 người trong số họ, để không bao giờ phải hỏi lại tôi câu hỏi đó, tôi sẽ giải thích thêm 1 lần nữa: 1 au pair là 1 cô gái trẻ (hiếm khi là 1 chàng trai), sẽ ở cùng với 1 gia đình nuôi ở nước khác, làm việc cho họ, thông thường sẽ là trông trẻ.

Một điều luật thực tế quy định mối quan hệ giữa cô gái và chủ nhà và cũng là điểm mấu chốt trong điều luật au pair là trở thành au pair là trải nghiệm thực tế về văn hóa còn hơn cả những chuyên gia chuyên nghiên cứu về văn hóa nước đó nữa.

Tôi thích điểm này. Đã từng tham gia vào 1 vài hoạt động trao đổi văn hóa suốt hồi cấp 3, tôi đã trang bị cho mình hành trang khá tốt về loại thử thách này. Nó cho phép bạn hiểu rõ bản thân mình và thế giới, điểm yếu và điểm mạnh của bạn, bạn nhỏ bé như thế nào so với thế giới cũng như bạn có thể trở nên vĩ đại ra sao. Chương trình trao đổi văn hóa đã từng làm tôi thay đổi, khiến tôi muốn trở thành con ngưởi như tôi từng mong ước, nhưng khi tôi quyết định để mọi thứ tự nhiên và tham gia cuộc phiêu lưu mới này vào tháng 11 năm ngoái, tôi có nhiều lý do thực tế hơn.

Tôi cần 1 tương lai, 1 kế hoạch, 1 mục đích mà có thể khiến đầu óc tôi thôi nghĩ về những điều phiền muộn và đồng thời cũng khởi động động cơ mới cho cuộc đời của mình.

Các bạn tôi đã tốt nghiệp đại học và đã có kế hoạch cuộc đời của riêng họ, trong khi tôi chỉ mơ ước và chờ đợi 1 cuộc điện thoại, như kiểu đang đứng xếp hàng ở vài văn phòng “cung cấp số phận” vậy.

Một phần trong tôi tin rằng nếu bạn được định mệnh điều gì đó – 1 mong ước hay 1 người nào đó – điều đó cuối cùng cũng sẽ đến với bạn. Nhưng 1 phần khác trong tôi cũng biết rằng, bạn phải dịch chuyển, phải tiến đến mục tiêu của bạn, điều đó sẽ giúp định mệnh dễ dàng tìm thấy bạn hơn.

Điều này phù hợp với chuyến đi au pair của tôi như thế nào? Ừm, 1 trong những giấc mơ của tôi – có thể là thứ trừu tượng nhất, nhưng vẫn là thứ gì đó thúc đẩy tôi từ khi tôi còn trẻ – đó là trở nên tự lập, là 1 trong số những phụ nữ có thể tự mình làm mọi việc 1 cách nhẹ nhàng mà không phải nhờ ai làm hộ mình. Tôi đã luôn luôn mong muốn có thể được như vậy.

Nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã 23 tuổi, vẫn còn sống với bố mẹ, bởi vì đất nước tôi không thể cho tôi làm khác đi, thất nghiệp trong 1 cuộc suy thoái về kỹ thuật mà tôi thật sự không hểu nhưng điều đó khiến tôi cảm nhận như cuộc khủng hoảng đang bóp chết dần tham vọng để thay thế chũng bằng những nhu cầu thiết yếu.

Kinh tế vẫn đang hấp hối, mặc dầu thỉnh thoảng nó còn thậm chí như hạt lạc bị 1 chiếc xe tải nghiến nát.

Cùng với đó, có rất nhiều thứ mà tôi nghĩ tôi đã xây dựng nó suốt từ khi tôi lên 18 tuổi đến bây giờ, cũng chết theo.

Nhật ký Aupair
Ảnh minh hoạ

Gia đình tôi

Nhưng không có ai, thậm chí ngay cả gia đình tôi, hoàn toàn hiểu rằng London và mục đích của tôi có ý nghĩa nhiều như thế nào đối với tôi, tôi cần nó như thế nào, và chưa khi nào tôi cảm thấy mình đúng và xác định về bất cứ thứ gì mà tôi đã phải đối mặt nhiều đến vậy. Sự phấn khích bao trùm lấy tôi, khiến tôi phải ra quyết định vào cuối năm nay, không chỉ phai mờ dần qua thời gian còn luôn tăng đều theo nhịp đồng hồ.

Khi tôi nhận ra rằng mình đã trì hoãn khởi hành 2 lần, tôi lo sợ rằng điều đó sẽ làm giảm quyết tâm của tôi, có thể bởi vì các sự kiện khác của cuộc sống có thể khiến tôi xem xét lại về việc đi au pair, trong khi tôi nhận ra rằng, không có 1 phân nào trong cơ thể tôi mong muốn tôi chùn bước.

Tôi hiểu tại sao nó lại trở nên khó khăn với bố mẹ tôi và tôi hiểu tại sao họ không thể biết được tôi cần phải có được sự thay đổi này. Nhìn thấy sự buồn rầu của bố mẹ về quyết định của tôi khiến tôi mong muốn có 1 cách nào đó để có được cả 2 thứ: London và bố mẹ. Nó khiến tôi ao ước giá mà bố mẹ đồng ý.

Khi nào thì sẽ có 1 ngày trở trời, họ sẽ đồng ý với quyết định của tôi mà tôi không cần phải nỗ lực làm giảm tâm trạng phiền não của họ bằng sự hài hước của mình? Làm sao tôi có thể tránh cho bố mẹ cảm thấy đỡ cô đơn khi tôi không ở bên?

Họ có biết rằng họ là thứ duy nhất trên trái đất này có thể giữ chân tôi ở lại? Và trên hết họ thậm chí có nghi ngờ lý do tôi ra đi không phải bởi vì tôi không cảm thấy hạnh phúc khi sống cùng họ không? Thật sự họ có hiểu rằng, ngôi nhà mà họ cho tôi đã là nơi duy nhất tôi cảm thấy hạnh phúc trong 15 tháng qua và luôn luôn như vậy không?

Đây là bước đi mà mọi người cần phải làm đó là: trở thành người trưởng thành, chuyển ra khỏi nhà, tháo bỏ dây trói để tìm ra con đường của riêng bạn mà thôi. Đó là lý do duy nhất – cùng với 1 niềm tin chắc chắn rằng hạnh phúc của tôi nằm ở bên kia eo biển – nó đã giữ vững tôi với sự thuyết phục rằng London không thể là kế hoạch nào hay hơn.

Tôi đã luôn biết rằng, sự hiểu biết càng ngày càng nhiều và chi tiết hơn – nhớ bố mẹ có lẽ là phần khó nhất, không phải ở tôi mà  bởi vì tôi sẽ không ở đây để chắc chằn rằng họ sẽ vẫn hạnh phúc đối đầu với mọi khó khăn. Bởi vì đó là vai trò của tôi trong gia đình và tôi sắp từ bỏ vai trò đó bằng cách chuyển đi.

Tôi sẽ nhớ họ không phải bởi vì họ không ở bên tôi, mà bởi vì tôi sẽ không ở đây cùng họ nữa. Tôi biết tôi có sức mạnh để tồn tại khi xa họ, nhưng tôi không chắc họ sẽ làm được khi không có tôi.

Có thể là hơi tự phụ, nhưng không thật sự đâu, bởi vì bố mẹ tôi biết tôi luôn là người biết điều chỉnh tâm trạng và cũng thật kỳ lạ, bởi tôi là người nhỏ nhất ở đây, trẻ tuổi nhất. Tôi nên là người bảo vệ, nhưng bằng cách nào đó, tôi đang kết thúc vai trò thần hộ vệ và tôi cảm thấy như mình đang phản bội bố mẹ bằng cách ra đi.

Và đó là khi những thần hộ vệ của tôi bước vào cuộc.

Bởi vì khi tôi thấy mệt mỏi vì băn khoăn làm thế nào chúng ta có thể đối mặt với khoảng cách, tôi nghĩ đến những thần tượng K-pop của tôi, những người làm những việc tương tự như tôi sắp làm, ở cái tuổi mà tôi vẫn còn đang chơi với búp bê: họ rời bỏ nhà họ để theo đuổi ước mơ của mình, theo đuổi tương lai tươi sáng hơn cho bản thân và cùng đồng hành với bất cứ ai ủng hộ họ.

Sau đó tôi lại nghĩ đến người bạn thân yêu thích K-Pop nhất của tôi, viên kẹo ngọt thượng hạng của tôi, Jang Hyunseung, 1 ngày nhấn mạnh đến niềm tin của tôi khi tôi quyết định tham gia chương trình này:

Nếu bạn từ bỏ bởi vì nó khó khăn, vây có cái gì trên thế giới này không khó khăn không?

Khi tôi nghĩ đến những thần tượng của mình, những lời nói này và những người phát ngôn ra chúng, đột nhiên tôi lại tin tưởng rằng tất cả chúng tôi sẽ tốt thôi, rằng trong bất kỳ cuộc hành trình nào cũng đều có rủi ro, nhưng cuối cùng chúng ta cũng sẽ nhìn thấy những ngày tươi sáng hơn khi chúng ta nhìn lại và hài lòng với bản thân vì chúng ta đã can đảm bước chân vào thử thách thăng trầm thay vì quay lại chỗ cũ và bỏ cuộc.

Mọi thứ đều có giá trị mà chúng ta chưa thể nhìn thấy được, dường như tôi không hối tiếc vì bất cứ điều gì đã mang tôi lên chiếc tàu này.

Quy định duy nhất của bản thân tôi là phải làm hết khả năng để vượt qua bất kỳ con sóng chồng chềnh đe dọa nào, bởi vì tôi biết rằng tôi có thể làm được. Và hiện giờ tôi chỉ cảm thấy đau 1 chút, thật đáng ngạc nhiên nó nhỏ hơn bất kỳ sự dự đoán nào – nó khiến tôi cảm thấy đôi chút sợ hãi, tôi không từ chối, nhưng nó cũng nhắc cho tôi nhớ rằng bấy lâu nay cuộc sống thực tế đã đối tốt với tôi thế nào, nó nặn hình tôi thành 1 con người mà tôi tự hào và xung quanh tôi có bao điều đáng trân trọng.

Còn nữa…

Bình luận về bài viết này